Giấy ăn và việc tiêu thụ làm thế nào để trở lại lành lặn

Quá bẩn; gây viêm da, tiêu chảy và ung thư; càng trắng càng độc— đó là vài ghi nhận chuyên môn đối với giấy ăn. Người tiêu dùng bình thường chắc sẽ rùng mình phát hoảng khi chứng kiến công nghệ sản xuất ra nó.

Tuy vậy, hàng ngày chúng ta vẫn sử dụng vô tội vạ khăn lau và giấy ăn.

Vẫn biết, yêu cây cối thì phải tiết kiệm giấy song thực sự việc tiêu thụ đang gây tác hại nghiêm trọng cả thể chất lẫn tâm linh.

Trong nền văn hóa ngày nay, chúng ta không ngừng được khuyến khích tiêu thụ.

Tích chứa thức ăn cũng như tậu cho bằng được những vật phẩm mới lạ hơn chẳng cấp thiết lắm, thường xài tiền mà mình đâu thực sự cần như thể chúng ta đang cố gắng lấp đầy nỗi trống rỗng nội tại của bản thân, thay cho việc dành thời gian xem xét nó, dù biết tự trong sâu thẳm rằng đây không phải là giải pháp.

Chúng ta còn dễ nhận thấy niềm vui nhanh chóng tàn lụi thế nào sau đợt mua sắm, tậu sửa hoặc khi khoái lạc ăn uống qua đi, và rồi chẳng mấy chốc chúng ta cảm thấy thôi thúc tiến hành sự vụ thêm lần nữa.

Đây là triệu chứng đứt rớt kết nối với những cái tôi đích thực của chúng ta, vì thế bước đầu tiên hướng tới sự cân bằng là kết nối với trung tâm bản ngã.

Khi kết nối với trung tâm mình, chúng ta đến gần với tính toàn thể mình là ai như một cá thể tâm linh. Chúng ta cũng kết nối với nguồn năng lượng của vũ trụ, từ bất kỳ điều gì có thể bị thiếu vắng. Rằng chúng ta thay vì đang dùng phương thức năng lượng nuôi dưỡng bản thân thì lại cố chăm bẵm cho nhu cầu thể lý, hoàn toàn bên ngoài.

Quyết định kết nối lại, chúng ta có khả năng xem xét hành vi từ nơi chốn lớn lao hơn bên trong mình. Chúng ta có thể nhìn, mà không hề đánh giá, những suy tư và cảm xúc xảy đến trước và sau niềm đam mê nuông chiều để phát hiện mẫu hình diễn biến.

Chúng ta có thể lưu giữ dấu tích những quan sát này trong cuốn nhật ký để lỡ mất vết thì quay lại…

Thường buồn chán là nguyên nhân chính cho khát khao ăn uống hoặc đi mua sắm. Song khi kết nối với trung tâm bản ngã mình, trực giác của chúng ta có thể chỉ dẫn thật rõ ràng những nơi chốn nào năng lượng của mình có thể được sử dụng tốt nhất.

Thay thế nỗi buồn chán bằng thực hành thiền định, một lớp học, lập dự án, kiếm tìm công việc mới hoặc dấn thân vào làm thiện nguyện; thậm chí, có thể muốn khởi sự kế hoạch một chuyến phiêu lưu. Cảm hứng sẽ mách bảo hướng đích mình nên đi.

Khi tìm thấy nơi chốn mình thực sự thuộc về, chúng ta dần biết tiêu thụ bởi sự sáng tạo không ngừng đủ khiến cho việc lấp đầy phù phiếm một nỗi trống rỗng hư ảo trở thành sự kiện của quá khứ.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top