Lâu lắc là lâu, tôi bỏ mặc mấy kiểu giao lưu mạng mẽo; xóa luôn hai nick mà một cái hay dùng thường xuyên trên Yahoo Messenger, Google Chat tạo trải nghiệm kém vui nên cũng lờ luôn, chẳng thiết thả lời tới lui với facebook, riêng hồi sáng chợt thử lại Twitter chút xíu chỉ vì đọc được ý tưởng hay về thi tính và công nghệ hiện đại,…
Điện thoại di động thì đa phần dùng chức năng gọi liên lạc, thi thoảng táy máy chụp choạng ú òa, còn chủ yếu nhắn tin vài ba đối tác thân quen. Hết.
Những hình thức mới mẻ gần đây của truyền thông phơi bày sự kiện rằng, điện thoại là sự thiết kế tồi tệ. Nó đáng bị tống khứ đi.
Tác giả bài báo trên cho rằng, thế hệ này không gọi điện bởi vì mọi người tiếp xúc bất tận, nhanh như chớp qua nhiều phương thức khác nhau: nhoay nhoáy thủ thỉ, gõ phím ào ào rủ rê, và truyền tin liên tục từ mạng xã hội. Và chúng ta không chỉ đang có nhiều lựa chọn hơn so với trước đây; chúng ta có những lựa chọn tốt hơn.
Ngoài ra, mạng lưới điểm toàn cầu internet có thể điều phối, làm dễ dàng hơn sự thân mật vốn có thể khá khó khăn khi ta đang tương tác với ai đó trong đời sống thực.
Cơ chừng, đây là thời buổi của ước muốn được kết nối mọi nơi, mọi lúc, cảm thấy mình trôi chảy phăm phăm cùng sự kiện; nắm bắt thông tin, do đó, trở thành niềm đam mê đầy thách thức chưa thôi thỏa mãn thay cho tiến trình nghiền ngẫm nghĩ suy.
Chưa bị kết liễu mà vẫn tiếp tục là công cụ để đong đưa, cưa cẩm, điện thoại thông minh như cánh tay nối dài thật biến hóa khôn lường, đa năng và tiện lợi.
Điểm liên kết giữa thời gian ở nhà và thời gian tại công sở là chuỗi dính mắc dây dưa cứ kéo miên man từ phân tán này sang phân tán khác như cơn nghiện ngất ngây sáng- trưa- chiều- tối.
Những tầm thường, dung tục của chúng ta thậm la liếm, bôi bác hơn bất kỳ huyễn tưởng hoặc tự thú tội lỗi nào… Thời gian bị tiêu hoang, phung phí tăng đôi, gấp bội: chúng ta nói về cuộc đời theo cách thức bất cần, khinh xuất như chính kiểu lối mình sống cùng nó vậy. Và máy chủ trưng dụng bao chứa biết rõ điều đó.
Sống đời tán gẫu, buôn dưa là dạng hình đương đại của truyền thông bây giờ.
Tất cả những gì cần thiết– để hiểu biết tình yêu– gồm thế này thôi: một sự kết nối không dây giăng mang ra trông cũ càng đơn giản và nơi chốn đâu đó để chịu tuân phục nằm xuống.
Vô vàn cuộc luận đàm, hội thoại Gchat tốt nhất cứ êm đềm tuần tự xảy đến– tựa diễn tiến ở phòng khách salon ấm cúng– với một phía hoặc cả hai bên thư thái trong tư thế nghỉ ngơi trên tràng kỷ hay nệm giường. Gchat thể hiện cái bàn xoay quanh để chúng ta chung đụng đặng tích góp nhằm duy trì, gìn giữ các cuộc trò chuyện, đổi trao với ai đó chúng ta thương yêu và với những người yêu thương chúng ta.
Theo Aaron T. Beck của phái trị liệu hành vi- nhận thức, đáp ứng đậm tính cảm xúc đối với một sự kiện nhìn chung quá nhanh đến độ dường như có một mối buộc ràng không lay chuyển nổi giữa tình huống kích thích và sự cảm nhận của bản thân.
Khái niệm này ngự trị suốt thuộc lĩnh vực tâm thần học và tâm lý học. Rồi người ta phát hiện thấy rằng, có mối liên kết giữa một sự kiện và sự đáp ứng cảm xúc. Liên kết bị bỏ quên í gọi là “suy nghĩ tự động” (“automatic thought”); điều đấy xảy ra cực nhanh và thật tự động khi đáp ứng với sự kiện và đính chặt chẽ với ý nghĩa đích thực của sự kiện.
Những ý nghĩa chúng ta dính mắc, gắn bó với trải nghiệm có thể làm giàu thêm đời sống, song mặt khác các ý nghĩa tiêu cực dễ dẫn đưa tới sự hụt hẫng, xung đột và khốn nạn quá mức.
Khi phản ánh những suy tư tự động đó, chúng ta thường nhận ra rằng những ý nghĩa bị thổi phồng ghê gớm, hết sức phi lý hoặc không đặt để nền tảng gì cả.
Chúng ta có thể nêu ngờ vực về độ hiệu lực của chúng, xem xét chứng cớ, cân nhắc các giải thích thay thế, và đạt đến những ý nghĩa thực tế hơn.
Liệu có thể sáng tác câu chuyện tán gẫu trực tuyến bằng một phiên bản và cách kể hoàn toàn khác trước, chẳng hạn.