Sau Tết Độc lập, lại nghĩ về cái ăn và hệ lụy mưu cầu hạnh phúc ở đời

Trước đây, ngày mất của Chủ tịch Hồ Chí Minh được bố cáo rộng rãi là 03.9.1969 (hồi 9 giờ 47′ sáng); một trong các bằng chứng ghi nhận là phong bì thư…

Đói giỗ cha, no ba ngày Tết“. 42 năm sau khi nằm xuống vĩnh viễn và bỏ mặc đằng sau mọi điều tiếng thị phi, ham muốn tột bậc của cụ Hồ lúc sinh thời vẫn tiếp tục là ý nghĩa cuộc sống, luôn còn đó nỗi ước ao ám ảnh của biết bao con dân xứ này.

Tôi lại nghĩ về Tết Độc lập chốn xa xôi và mãi mãi chẳng thể quên ông Nguyễn Hữu Đang.

Thương mình như thể thương thân.” Làm chi có sự phân chia, tách biệt nổi ở cõi ta bà đây để mà chăm chắm ‘quyết liệt’ (@ thương hiệu Nguyễn Tấn Dũng), mải miết lo riêng cho bản ngã, dòng tộc; hì hục quẩn quanh ao làng ruộng nhà, sáng tối vào ra mặt tiền phố lớn, vục mặt chúi mũi suốt hết kiếp người phụng sự quan điểm vinh thân phì gia, mở mày nở mặt vênh vang cùng thiên hạ úi xùi đen đỏ.

“Ăn mày là ai, ăn mày là ta, đói cơm rách áo hóa ra ăn mày“… Câu ví von đời thường cho thấy sự thật tất cả mọi chúng sinh đều khổ, chung một niềm đau; suy cho cùng, mọi người thảy phải cảm thấy mối tương liên nối kết, dính dáng với nhau, cộng đồng trách nhiệm, không ai có thể thoát khỏi vòng sinh tử đọa đày nếu chưa thấu triệt sự thật căn bản đó.

Bằng hành động tạo tác tích tụ nghiệp lực, mỗi cá nhân và toàn thể chúng ta biết ngày sau thành tựu, hiện hình ra sao. Điểm cốt yếu cần nắm vững: giống như mình thôi, mọi người ai cũng đều muốn hạnh phúc và không muốn khổ đau. Vậy khôn ngoan chăng khi duy trì thái độ những cái ‘của tôi’ chống trái với thế giới?

Nhiều người hay thích thú bàn luận tên gọi món ăn tụng ca xứ sở là phở, song có thể ít kẻ lưu tâm tới danh từ ‘ăn mặn‘ vốn cơ hồ do đọc chệch đi của gốc nghĩa ‘ăn mạng‘ đấy.

Và vì tin rằng ai đấy có thể là bố là mẹ mình thuở nào giấc trước nên thân phận cậu Luyện cơn cớ giết người càng khiến tôi cảm thấy nhu cầu linh thiêng vô cùng hiểm độc bạo tàn, do bởi sự điên loạn nó gây ra chủ yếu nảy sinh từ tâm thức ‘đói ăn vụng, túng làm càn’: cơn đói và sự túng thiếu triền miên, cơ chừng không thể ngắt dừng, thỏa mãn…

Thay cho thuần túy thói quen dễ dãi săm soi hoàn cảnh hoặc thành kiến nghề nghiệp giản đơn, bản chất tương liên đòi buộc chính mình trước hết phải nhìn thông suốt vào trong, xâu chuỗi dọc dài theo vô lượng từ bi đầy cảm thông và sống tôn trọng cùng tai họa.

Ăn uống là chuyện văn hóa tồn tại của con người. Hạnh phúc thuộc chủ đề vượt thoát dính mắc, ưu phiền nợ mang.

“Mày ăn Dân, hết nước, Dân ăn Mày“. Kiếm tìm cái tâm đã mất cùng với nguyện vọng đổi thay song vẫn không quên vinh danh kẻ thù, cầu mong cho mỗi một chúng sinh hợp quần, kết đoàn đặng dìu nhau giác ngộ sự thật qua vòng vèo sinh tử điệp trùng.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top