Thêm một lần trần gian lại sáng…

Đêm đã khuya, sắp hết ngày và trời cũng khéo chiều người nên vào sâu buổi tối sũng nước (từ ban trưa rì rầm suốt chiều) thì mưa chợt tạnh hẳn.

Dù trăng mờ khuất nơi cao xa, song trần gian ít nhiều cũng sáng thêm lần nữa trong dịp Trung thu xứ Bắc.

Chén trà đặc phá lệ nhấp cùng bằng hữu, thấm đắng dư vị chung chiêng phận chúng sinh âm thầm ruổi rong quyết kiếm tìm ý nghĩa riêng có của việc sống trên đời.

Cơ chừng thằng Cuội thì vẫn thế, muôn năm chẳng già. Quả thật, dối trá là một chuyện; tự lừa mình lại thuộc một nhẽ khác. Tại sao chúng ta điêu toa, lường gạt bản thân? Bởi vì “chúng ta không tiến triển một thứ thiết- bị- phát- hiện- chuyện- vớ- vẩn trong não bộ nhằm phân biệt rạch ròi giữa những mẫu hình đích thực và giả tạo“.

Và bất chấp mấy thập niên nghiên cứu, chưa có cái test đáng tin cậy về mặt khoa học nào đủ xác định ai đó đang nói dối, đa phần do lẽ khoảng cách giữa sự thật và điều lầm lạc được trầm tư mặc tưởng quá ghê gớm bởi chính những trò lý tính hóa của con người chúng ta.

Không chỉ học hỏi dối trá từ thuở ban sơ rồi mài dũa kỹ năng tinh thông qua thời gian, chúng ta còn sử dụng nó như phương tiện nhằm đạt tới thành công về các mặt: xã hội, nghề nghiệp, tình dục. Hơn nữa, dối trá dần hiển thị như chiến lược tiến hóa căn bản– cứ thường lệ tái tạo hoài trong thế giới xung quanh ta.

Mừng một mùa Trung thu vừa lặng lẽ qua khi cơn mưa lắc rắc rơi tiếp…

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top