Ngày đầu tuần mới của tháng cuối năm, thoáng vương hơi hướng Tết; đã nghe rộn ràng nhạc xuân cùng tưng bừng đèn cù những vụ đám cưới tươi vui, chen đầy lời chúc tụng…
Sự mới mẻ, tinh tươm, sát cạnh của mọi thứ hiển thị rạo rực, chung đụng bao vây khá quyến rũ âu quá dễ khiến ta vội vàng quay về với cái thói quen xác định hành trình chữa lành khởi đi từ một điểm và rồi sẽ chạm tới một đích đến cụ thể nào đó.
Kỳ thực, đích xác hơn hẳn thì trên con đường cá nhân ngoài đời hay trong diễn trình trị liệu tâm lý nói chung, chúng ta chỉ đều không ngừng lòng vòng, xoay quanh một hoặc nhiều các chủ đề cốt yếu, trung tâm mà thôi.
Các chủ đề ấy vốn luôn là những nơi chốn dặm đặt nét hằn đau, vết thương tích (wounding) cứ lặng lẽ nhắc, mang ta quay lại thời gian, gặp gỡ vẫn vấn đề cũ dưới góc độ, chiều kích dần thêm dày rộng, sâu thẳm.
Nỗi niềm thương đau mãi còn ở đấy, vì là chỗ giúp ta thức tỉnh khi tuần hoàn uyển chuyển theo– lần hồi thấm đẫm, chạm ngập vào tận bản chất của nó.
Một vật lạ từ bên ngoài rơi vào trong thân, gây khó chịu cho loài sò (oyster) khiến con này tiết ra những lớp lấp lánh (xà cừ) bao vây lấy vật lạ; ngọc trai (pearl) hình thành từ đó.
Ngọc trai nổi bật, trỗi lên khi hạt cát, viên sỏi thít chặt, làm cho con sò khốn khổ, bức bối. Ngọc trai phản ánh năng lực của con sò đủ sức sống với trạng thái nguy nan, trầm trọng và rồi sáng tạo, chiết xuất ra điều đẹp đẽ.
Có lẽ, giống như con sò chẳng chịu nhìn thấy điều đẹp đẽ đó, chúng ta cũng tương đối khó khăn để thừa nhận rằng vẻ đẹp và phẩm tính sẽ phơi bày, lộ diện khi mình tuần tự cởi mở trải nghiệm cùng cái Tôi (Self), cái toàn thể tiềm tàng của mỗi chúng ta.
Ngậm đắng nuốt cay, tuốt gầy gai sạn… Ôm ấp, dung chứa bản chất bất toại nguyện của đời sống ngõ hầu trực ngộ mà an nhiên thưởng thức vô vàn biết bao điều thật tình tuyệt đẹp, đáng giá yêu thương đang đợi chờ thấu tỏ đam mê, xuất hiện thay thế và rồi tan rã rời xa…
cuộc sống luôn có nhiều câu tự hỏi mà 🙂 những lúc lắng lòng suy nghĩ ,
Không biết có phải vì mải mê tìm cách trả lời thế không mà bạn Ảnh Cưới vội vàng thả ý và lửng lơ câu cú…
—