Khi bác sĩ là bệnh nhân…

Đôi khi chúng ta quên bác sĩ là người thường như chúng ta. Họ có gia đình, thuộc thành viên của nhóm bố mẹ/ thầy cô giáo, nhận lãnh trách nhiệm chăm sóc con cái và làm việc nhà, và cũng bị ốm đau nên được đưa tới phòng cấp cứu hoặc nhập viện điều trị.

Một trong những quyết định đầu tiên về bác sĩ- bệnh nhân đối với chuyên gia chăm sóc sức khỏe là phải phát hiện xem người đó có phải thế không…

Quyết định này không hề nhẹ nhàng cho lắm, bởi vì bác sĩ, một khi xác nhận mình với vai trò đó thì dễ làm biến đổi mối quan hệ tiềm năng bác sĩ- bệnh nhân theo hướng hết sức sơ xuất, vô ý.

Nếu đối tượng là bác sĩ thì rốt cục họ có thể hỗ trợ quá mức về phần chuyên môn của mình. Các y tá, hộ lý và thậm chí, sinh viên thực tập sắp hành nghề trong lĩnh vực y khoa đôi khi giả định rằng, bác sĩ- bệnh nhận sẽ tỏ lộ toàn bộ tiền sử liên quan tới bệnh tật (hoặc các sự kiện chính yếu) và có thể lại không hề chu đáo, kỹ lưỡng trong việc thu thập thông tin nhằm phục vụ mục đích điều trị.

Hoặc các nhân viên bệnh viện sẽ cho là bác sĩ- bệnh nhân biết các thủ tục và nghĩ là họ làm cho bác sĩ chán nếu đưa ra các biện pháp can thiệp chi tiết…

Nếu bác sĩ- bệnh nhân không lộ ra mình là bác sĩ, liệu điều đó có ảnh hưởng tới việc điều trị của họ? Khả năng là chắc có.

Sự nhã nhặn nghề nghiệp có thể không thực hiện được. Có một sự hiểu biết tế nhị hoặc mối gắn bó giữa các bác sĩ, điều dưỡng và các nhân viên chăm sóc khác rằng chúng ta là người một nhà và sẽ hỗ trợ tối đa để đảm bảo đồng nghiệp nhận được sự chăm sóc tốt và tinh thần thoải mái nhất.

Đây cũng là sự thật với những ngành nghề khác. Cảnh sát biểu lộ sự tôn trọng bằng phát ngôn hoặc thầm lặng nể vì với nhân viên công lực cùng lực lượng. Thầy, cô giáo nhận ra các đồng nghiệp trong ngành giáo dục. Điều này cũng tương tự với các bác sĩ và đồng nghiệp chăm chỉ của họ tại bệnh viện.

Một bác sĩ không tỏ lộ nghề nghiệp bản thân có thể lãnh nhận thiệt thòi nhất định (ví dụ, dịch vụ tiến hành nhanh hơn,  qua nhiều công đoạn, ban bệ…) kéo theo ít nhiều sự hài lòng. Họ có thể chỉ được xem như bất kỳ bệnh nhân và e không được ưu đãi nào khác.

Là một bác sĩ- bệnh nhân lại chẳng mấy hay ho bởi nhiều lý do lắm. Chẳng hạn, không ai, ngay cả bác sĩ, muốn thấy chính mình ốm đau, chưa nói là người đời vốn mặc định là bác sĩ có khả năng tự chữa lành bản thân.

Thứ nữa, các bác sĩ có thể cảm thấy có tội bởi bệnh nhân của họ không có tùy chọn vai bác sĩ khi tiến trình điều trị diễn tiến quá chậm chạp. Các bác sĩ- bệnh nhân tin là họ được đảm bảo chăm sóc đúng đắn dù không tỏ lộ nghề nghiệp, tuy họ biết hệ thống chăm sóc sức khỏe không hoàn hảo, và làm họ lo lắng.

Lý do tiếp, các bác sĩ vốn là những người quen điều khiển, ra lệnh và hạn chế tối thiểu việc mất quyền tự quyết.

Lý do cuối cùng là cách thức các đồng nghiệp của họ sẽ đáp ứng thế nào và bác sĩ sẽ đáp ứng ra sao với họ?

Thi thoảng, dường như khá kỳ cục khi thấy một bác sĩ trở thành bệnh nhân, song nếu tất cả chúng ta nhớ rằng mọi bác sĩ đều có cùng niềm vui, ai cũng muốn nhận được khen ngợi và có trách nhiệm như nhau thì rồi sự vụ này, tôi tin, tựa như điều trớ trêu ít nhiều thông thường thôi.

Cá nhân tôi mong muốn mọi người khác đều hòa hợp cùng nhau, đặc biệt nếu bạn là người làm công việc chăm sóc sức khỏe. Chẳng biết độc giả có ai từng là bệnh nhân và mình cho biết bản thân là bác sĩ, điều dưỡng, hộ lý hoặc người trong ngành y? Hy vọng, đó là thứ trải nghiệm đáng nhớ, tốt đẹp và ấm tình đồng nghiệp.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top