Trò chuyện và Thời gian

Trò chuyện

Một học giả thưa: Xin hãy giảng về Trò Chuyện.

Người nói:

Các ngươi nói khi không còn yên ổn với những tư tưởng mình;

Khi không còn có thể ở lâu hơn trong tịch mịch của lòng các ngươi sống trên đôi môi, và âm thanh là một thú tiêu khiển, một trò giải trí.

Phần lớn trong trò chuyện, suy tư bị ám sát nửa chừng.

Vì dẫu tư tưởng là con chim không gian, trong chiếc lồng chữ nghĩa quả có thể xòe cánh nhưng không bay được.

Có những kẻ trong bọn ngươi tìm tới ngươi ba hoa vì sợ cô đơn.

Sự im lặng của cô đơn bộc lộ bản ngã trần truồng trước mắt họ, và họ muốn trốn tránh.

Có những kẻ nói, và không ngờ cũng chẳng dự tri đã phát giác một sự thật chính họ cũng không hiểu.

Lại có những kẻ mang sự thật trong mình nhưng không nói thành lời.

Nơi lòng những kẻ ấy, linh hồn ngụ trong im lặng nhịp nhàng.

Khi gặp bè bạn bên vệ đường hay giữa chợ, hãy để linh hồn trong các ngươi điều khiển đầu môi chót lưỡi.

Hãy để tiếng trong tiếng các ngươi nói với tai của tai hắn;

Vì linh hồn hắn sẽ cất giữ sự thật của lòng các ngươi như hương vị rượu nho tưởng nhớ.

Khi sắc mầu đã bị lãng quên và bình đựng không còn.

[Gibran, Kahlil. (1969). Mật khải (The Prophet). Sài Gòn: Nxb. Non Nước, Phạm Bích Thủy dịch, tr.78- tr.79]

Thời gian

Có một nhà thiên văn nói: thưa thầy còn Thời Gian thì sao?

Người đáp:

Các ngươi muốn đo thời gian, cái vô hạn và chẳng thể đo lường.

Các người muốn thích ứng cư xử và hướng dẫn đường lối tinh thần mình theo giờ theo mùa.

Các ngươi muốn tạo thời gian thành một dòng nước để trên bờ ấy các ngươi ngồi ngắm nước trôi.

***

Nhưng cái vô thời trong các ngươi nhận biết cái vô thời của đời sống.

Và hiểu rằng ngày qua chỉ là ký ức của hôm nay, và ngày mai là giấc mơ của hôm nay.

Và cái hát ca, chiêm ngắm trong các ngươi vẫn còn nằm giữa giới hạn của lúc đầu tiên vãi những vì sao trong không gian.

Ai trong các ngươi không cảm thấy năng lực yêu đương của mình là vô hạn?

Mà lại không cảm thấy chính tình yêu, dẫu vô hạn gói trọn trong lõi đời mình không chuyển từ ái ý này sang ái ý khác, cũng không chuyển từ ái sự này sang ái sự khác?

Và chẳng phải thời gian cũng như tình yêu, đều không thể chia cắt và không có bến bờ?

***

Nhưng nếu trong tư tưởng các ngươi phải đo thời gian thành mùa, hãy để mỗi mùa bao quanh những mùa khác,

Và để hôm nay ôm choàng quá khứ với hoài niệm và tương lai với khát khao.

(sđd, tr. 80- tr.81)

@ Tham khảo bản dịch khác ở đây.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top