Phởn phơ và hớn hở

Tất cả chúng ta đang ở đây và ngay bây giờ, với những lời chúc tốt lành lung linh ánh đèn nhấp nháy và giai điệu mùa lễ hội cuối năm rộn ràng.

Lắng nghe tiếng nhạc du dương, kịp xốc lại cổ áo khoác bởi một làn gió lạnh vừa lướt xuống vườn run nhẹ. Mỗi người đều có câu chuyện để kể.

Chúng ta là những gì chúng ta nghĩ; với suy tư, chúng ta kiến tạo nên thế giới; ý tưởng ấy nào mới mẻ gì, cơn cớ sao nó vẫn làm mình rung lên khi nhìn ngắm những người trẻ thật hiền hòa đứng ngồi ở xung quanh. Nhớ một chiều chơi núi Dục Thúy. Nhớ có lần về quê Nam Cao

Bạn phởn và bạn sẽ ớn. Mỗi ta, tự mình thôi thì khó mà hớn hở nổi. Chắc chắn vậy rồi, bởi mình có thể hài lòng, hạnh phúc, thậm chí phát cuồng ngây vì sung sướng tột độ; song hớn hở đòi hỏi một nhóm, và cái nhóm ấy hầu như luôn là một cái nhóm mình có thể nhìn thấy và tiếp chạm– đang cùng sẻ chia các phân tử không khí, mặt trông nhìn mặt thật lâu. Trở lại Bắc Giang, lăn qua nỗi – buồn – Cẩm – Giàng da diết quen lắm rồi mà vẫn lạ.

Nghe tiếng gà gáy qua máy điện thoại di động. Cuộc cách mạng kỹ thuật số diễn tiến ngày càng sâu thẳm, rộng khắp và trọng yếu hơn. Có điều, rốt ráo ra nó lại không đủ sức thôi thúc mạnh mẽ ngõ hầu làm tăng lên sự hớn hở đích thực cho hết thảy bàn dân thiên hạ.

Lần nữa, chẳng nghi ngờ gì, mãi mãi tùy thuộc vào chính chúng ta hiện tồn chung đụng– ở đây và ngay bây giờ.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top