Sức hút của mấy quả măng cụt

IMG_221212_0012.jpg

Không có chuyện nào để kể về bản thân mình nên tôi tiếp tục mô tả những gì đang thấy ở xung quanh.

Đó là cách cô bán hàng run tay khi cân mấy quả măng cụt, và ánh mắt nhìn lo lắng lúc khách nghe hỏi han đã thật thà kể chi tiết về những quả trứng mới mua hôm nọ. Sự thật được khởi lên không nằm trong lời nói hay ghi dấu đích thực từ sự kiện nọ kia tưởng nghĩ rằng từng xảy đến… Sự thật định hình là do tin nó có thật, hợp đúng với cảm nhận mình cho là thấy rồi ghi lại chính xác.

Mấy quả măng cụt kéo mình về tuổi thơ, với cái bếp no đủ, khơi dậy êm đềm sợi dây gắn bó giữa mẹ và con– nơi đấy, người nhìn, ngửi, sờ chạm, nuốt vào và bàng hoàng một khoảng không gian chẳng chịu lưu trữ tại mỗi bộ nhớ tạm thời của tâm trí; chí ít, cái vỏ mang chứa màu sắc ấm bụng được xâu chuỗi rồi treo cất trên giàn qua khói lửa thời gian cùng muội tro than củi ngày ngày để bất chợt âm thầm bày tỏ chức năng chữa trị ốm đau…

Mấy quả măng cụt còn thừa sức kéo lôi người ta hướng thẳng tới cửa nẻo vị lai. Đấy là hơi vị đồng dạng quả thị ‘để ngắm chứ không ăn’ cứ bất tận ám ảnh miên viễn; cái thứ quả đời đời thô nhám vậy mà vòng vèo dắt díu nhau chưa chịu dứt tình qua bạt ngàn kiếp sinh tử, giục giã ta mau quay lại nơi chốn nọ kia ngõ hầu làm chứng nhân hư vô.

Rằng đắng cũng không được quên “chỉ duy nhất sự thật tuyệt đối của vô thường hay sự thật tuyệt đối của sự hiểu biết sai lạc” khi mê man biểu tỏ ‘một cảm xúc’, ‘nghĩ suy’, ‘nhớ thương’, ‘rung động’, ‘cơn đau’, ‘ta’, ‘đối tượng’,…

Tập là tập thôi, thực hành là thực hành thôi, sống là sống thôi– nào phải tập, thực hành, sống của ai đó; kể chi sức hút ghê gớm của mấy quả măng cụt.

Như quả trung vị khỏi dính mắc, và như thị giải thoát bình thường thôi.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top