Tôn trọng nhân phẩm và phát triển tính cách khác biệt: định kiến đến từ đâu ?

Muôn màu vườn hương hoa, luôn thấy mình khác biệt, yêu thương đời da diết, lời nâng niu hiền hòa
Muôn màu vườn hương hoa, luôn thấy mình khác biệt, yêu thương đời da diết, lời nâng niu hiền hòa

Chết mất thôi, làm sao một người khá già cỗi và hơi lớn tuổi rồi như tôi lại có cớ để tiếp tục nhắc đến thiệt đàng hoàng cô nàng Lê Thị Huyền Anh, tức bà Tưng, thêm lần nữa đây (?!)

Mùa thu giời đất thay áo nên quá dễ khiến thiên hạ rạo rực cùng bà Tưng. Dường như việc nêu câu hỏi và đọc lủ khủ hồi đáp có thể giúp ít nhiều đi đến nhất trí với nhận định rằng việc xử lý ‘bà Tưng’ là thành tựu năm 2013 của văn hóa nước nhà. Bởi bên dưới tâm tình có vẻ đoạn cuối của nhân vật là vô vàn hỉ nộ ái ố của thiên hạ sục sôi như dịp may tuôn trào thang bậc cảm xúc…

Trước hết, thật kinh khủng với các tiêu đề và tít giật liên quan. Mặt khác, ngay cả cái Ngày Cực Khoái của Chị Em thật tự nhiên thuộc quyền con người thế mà mới đầu cũng được cánh báo chí nước nhà chuyển ngữ thành là “Ngày quốc tế phụ nữ tự sướng’ thì quả là đàn ông An Nam nhiều chuyện ghê (!).

Ôi, nhẽ nào chuyện ấy biểu tỏ phản ứng dân chủ của cánh chị em trước thảm trạng buồn khổ nghẹn ngào của đàn ông chăng; chưa nói, không ít vị chức danh này nọ sao thật dịu dàng gán nhãn vô tư ‘bán thân cho mạng‘, tuyên bố nhẹ tựa lông hồng rằng đấy là ‘sản phẩm hỏng của thế giới mạng’, v.v…

Sống trong thời đại bão hòa về mặt truyền thông ngày nay, chúng ta dần nảy nở cảm thức quen thuộc rằng cuộc đời mình dành quá nhiều cho việc quản lý cách cá nhân xuất hiện và ‘làm hàng’, và bi kịch thay, đa phần chúng mình vẫn đang tiếp tục thích thú loay hoay tìm cách cắt bỏ bản thân khỏi cái đám tuyền thô tục ghê gớm, tầm bậy tầm bạ và hợm hĩnh không ngừng khoe mẽ ngoài kia.

Nhìn sâu xa và dài rộng vào kiểu lối của nền văn hóa giải trí theo hướng thư giãn, ‘bình thường như cân đường, hộp sữa’ ngày càng dần hống hách kiểm soát đời sống ngày nay, tất không khó đi đến nhận định rằng thú tiêu khiển và ước ao nổi tiếng là cặp đôi chủ yếu thực tế dạng háng cứ thôi thúc thu hút mắt nhìn và sự chú ý kịp nuốt nước bọt của mỗi chúng ta.

Dĩ nhiên, cô gái mang biệt hiệu “bà Tưng” í chẳng làm gì nên tội nếu tòa án chưa phán quyết gì, và ai đủ tư cách để dạy dỗ, xỉ vả, miệt thị hay đơn giản bàn luận nghiêm trang về tư cách hay lối sống đạo đức của một người đây?

Làm ơn đừng đổ oan. Internet, các ứng dụng chết người như Youtube, facebook hay các hình thức truyền thông xã hội, di động khác không là động lực cho trạng thái khát khao nổi tiếng này; đích thị, nó chỉ thổi phồng, phát tán thêm thôi. Mỗi một tiến bộ về công nghệ hiện đại tưởng chừng có thể góp phần đánh bật tài năng còn nằm im kín bưng trong ta, hoặc thông qua các cặp kính đen quyến rũ hay vô số bức ảnh đẩy lên cấp tập mà chúng ta bỗng dưng, một hôm đẹp trời, tự chẩn đoán mình mắc phải rối loạn ám ảnh cưỡng bức (OCDs).

Xin kiên nhẫn lắng nghe kỹ càng, chớ vội vàng ngắt lời tôi. Hiện tại, thật đáng xấu hổ nếu mình là cô độc giả, kẻ vô danh tiểu tốt, nỏ ai nghe tên bao giờ. “Cháu muốn được nổi tiếng”, “tôi sẽ thành công và giàu có”, “mình muốn trở thành nhân vật ABC”, v.v…

Bởi vì ngày nay “nổi tiếng” trở thành một từ giả tạo, rẻ tiền, hổ thẹn, bẩn thỉu và xấu xa. Nó được dùng để chỉ những người không có tài năng đích thực hay thành tích tuyệt vời, thay vào đó là họ thừa khôn ngoan nhằm gây sự chú ý, được biết tới, vinh danh bởi cứ 15 phút thì lại nổi lên, trương phình, hiện hình trên mạng với đủ thể loại triết lý, già không đều, ngây thơ mắt chớp chớp hoặc khoác áo đen đóng vai kẻ sầu muộn mang vác thập tự giá cứu rỗi cho toàn thể nhân loại, v.v…

Do đời vốn tào lao nên may mắn thay, vẫn còn có góc cạnh khác của cái gọi là “nổi tiếng” ấy. Tựa như con đường chẳng rõ rốt cục sẽ dẫn về mô, đâu là đích đến; chiếc tàu trùng trùng hoành tráng hạ thủy mà chả thèm có bánh lái; nổi tiếng chỉ để nổi tiếng khơi khơi vậy thôi.

Song tôi tin, sự nổi tiếng ấy mang chứa theo cùng nó một lịch sử; một sự bền vững thuộc khái niệm, lý thuyết nhằm duy trì cho nguyên cớ, hữu lý nhất định nào đó. Chẳng quá ngượng ngập lắm, bởi cơ chừng nó ẩn hiện trong ADN của mỗi chúng ta.

Nên chi, ngay cả khi đứa bé con kia chẳng hề biết nổi tiếng để làm gì hay một người phụ nữ trưởng thành nọ không hiểu rõ làm thế nào để giàu có đi nữa thì cơ chừng, cái vô thức tập thể của họ có thể lấp đầy vô vàn khoảng trống còn bỏ ngỏ.

Chúng ta ngoài cuộc, vô can, dính dáng vụ này không nhỉ. Nhân tiện, chắc hơn một người muốn biết– giờ đây, tại nơi chốn này– bạn đang làm gì trên mạng?

(còn tiếp)

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top