Chiến lược ngừng chết. Không có gì mất đi cả, dù chưa làm xong hoặc mũi tên đã rời khỏi cánh cung bay đi đâu đó hiện vẫn chưa rõ điểm dừng.
Đó có thể là sự buồn chán não nề, nhất là khi nơi đây dường như chẳng có điều chi chính thống và đáng giá đàng hoàng cho đỡ chút buồn phiền nào cả. Mọi thứ nơi đây dường như là sự bày mưu bố trận, cố tỉa tót vẽ vời, trang trí thôi (một lối tư duy của kiểu hoang tưởng bị hại). Nhiều, nhiều thứ nhỏ nhặt với quê hương sẽ đích thị gây cho người nhìn ngắm từ phương xa lại cảm giác ứ mứa và chẳng chút liếc mắt để tâm, như cái cô gái bé nhỏ kia ngồi thờ thẫn vô hồn sau tấm kính quán café mặc cho bên ngoài đường người xe ồn ào chen lấn. Và mỗi lần dạo bộ là mỗi lần thấy đặt chân xô đẩy xuống đất cỏ tùy mức độ nặng nhẹ. Đôi khi tiếng cửa đóng sầm, và khi khác, một cái gì cứ mở ngỏ chẳng thể nào khép chặt được nữa rồi.
Tôi nghĩ mình đã quen sống với bao điều vớ vẩn và tủn mủn mà không thấy lòng nảy nở, lún phún chút chi bực bõ (sức chịu đựng giỏi thiệt). Cứ tựa ngọn đèn biển thì phải nhất thiết bị hiểu lầm kiểu thế, trong bóng đêm nó được phát hiện ra như một lỗi cài đặt phi lý. Chệch.