Đồng hồ chỉ 23 giờ 51 phút.
Đôi khi dễ thương là không đủ… Tuy thế, cơ chừng càng dễ thương thì càng nhiều kẻ mong đợi, kỳ vọng; dường như không thật ổn để tán thưởng hoặc lờ đi nên bạn cố gắng thêm chút, lần nữa. Rồi có vẻ càng bộc lộ, càng nhiều người nắm lấy. Đôi khi giống đường một chiều vậy. Không thể hoặc chẳng còn cơ hội thay đổi. Kết thúc rốt ráo, hoặc lửng lơ nửa chừng và vu vơ bên lề là nơi sẽ tìm thấy mình ngơ ngác.
Không có thời gian đúng mà mọi lúc đều đúng thời gian. Chuông trong đêm khác biệt hẳn so với ban ngày, dù cả hai thời khắc nó đều câm lặng. Danh sách các việc cần làm luôn kéo dài thêm đi kèm thời gian rơi rớt… Song lúc ngừng bặt giữa đêm, có thể nghe thấy các ý nghĩ bám lấy những gì nhất thiết hoàn thành; với mỗi dính bám, các điều thứ dần rõ ràng và ta biết cách thức cùng thời điểm cũng như khi nào lại pha lẫn vào tĩnh lặng của vương quốc bóng đêm.
Nếu cho phép các đồng vọng của nghi hoặc lên ngôi, ta sẽ tiêu hết cả đời trong trôi băng mơ mộng dĩ vãng hoặc ước ao đạt đến ở vị lai. Nắm chặt khoảnh khắc đang có ít ỏi để hành động, và thời gian đó luôn là ở đây và ngay bây giờ.
Thời gian để bay. Đó là thời gian vượt trên việc bán hàng và đầu tư cho bản thân. Nhỡ nhớ nhung hàng họ thì luôn có sẵn các tờ bướm quảng cáo hứa hẹn nhiều hơn về cùng một điều đã rõ. Không đòi hỏi phiếu thưởng hiện vật.
Thi thoảng đôi ngày thấy mọi vật rối rắm hết thảy. Điều giản đơn trở nên quá phức tạp khi ta nghĩ, suy nghĩ lại và suy nghĩ mãi. Tốn lắm thời gian suy tư nên làm gì, suy nghĩ quá mức hiếm khi tạo tác hay ho điều chi ngoài trạng thái rối rắm nguyên thủy khó lường định độ dây dưa. Khi đầu óc sáng tỏ, dễ dàng phát hiện mình đã bị tống ngoài đường đúng trong vài khoảnh khắc bé tẹo. Đơn giản.