Thân thể này tựa một dòng sông

Không sắp xếp từ đầu, lượn lờ trên phố ban trưa lựa chọn quán ăn để rồi thấy mình đâm thẳng một đường Hùng Vương theo hướng băng cầu Ngã ba Huế. Trục chính của Đà Nẵng, vốn xưa là cái vết dọc mà bọn con nhà nghèo lấy làm mốc phân biệt. Sát với chợ Hàn, ‘bông kia sên’ là quận 3 xa xôi nhấp nhô nhà chồ cách trở đò ghe; đầu kia, tới ngã ba Cai Lang trở ra là xem như xô bồ bến xe đi về, hết chỗ lang thang rồi. Địa giới tâm tưởng cùng cách nhìn nhận lằn ranh phân chia nọ kia một thời nhỏ hẹp thế.

Cái đình làng ở trong ngõ phố thị thành lâu rồi cũng biết cách để dần biến mất. Đất đai khan hiếm, người tụ về đông đúc, nhu cầu ăn ở và đi lại, giao lưu khiến lắm thứ vốn quen biết nay đà lạ lẫm, khó hiểu, chập chững. Và sông đời cứ chảy, bên đường Hàn giang hờ hững.

Trong trường dạ tối tăm trời đất

Có khôn thiêng phảng phất u minh…

Văn tế thập loại chúng sinh (Nguyễn Du)

Trời nắng chang chang, tiết rằm tháng Bảy. ‘Sống đã chịu một đời phiền não, thác lại nhờ hớp cháo lá đa’… Xưa nay ngôi chùa gần nhà vẫn tồn còn cây bồ đề với vô vàn thứ thi thoảng người ta đưa ra dưới gốc thải loại, gửi nhờ, ký thác…

Con rắn của muôn năm cũ càng chưa chịu rời đi; vận mạch lột sạch trong ngoài hình tướng. Giữa mùa hè đầy sức sống, vạn vật dâng trào khí nhạc dồn lại chẳng có gì thao thiết. Không buộc phải tin, xuyên qua ngày, lớp vỏ ẩm ương ắt sắp tới hồi tan rã.

Quá dễ bị chi phối bởi trạng thái chấp chới của thời dĩ vãng đang qua… Mưa, cây, sấm, và ánh sáng. Thanh tịnh vô ngần.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top