Ngồi nghe giọt sương ban mai ngã nhẹ xuống đời…

Sáng sớm nay, như bao ngày khác vận hành tự nhiên nhi nhiên, cuộc sống của mỗi một chúng ta có thể chính là điều huyền diệu đang xảy đến tựa như giọt sương chợt êm dịu đọng trên cánh hoa nhân duyên.

Cái thời khắc chuyển giao, biến hóa lặng thầm giữa bao la trời đất ấy mãi vẫn được thực thi thủy chung qua thoáng bật khẽ của chiếc lá rẩy run, lúc ngọn cỏ đón nhận mấy dòng óng ánh để xôn xao vươn dậy, và lòng người chầm chậm uống vào quà tặng bình minh trinh nguyên trao cho với mắt môi, da dẻ, hơi thở nhẹ nhàng, khoan khoái…

Là sự nhắc nhở đầy bao dung mải miết về mục đích chắc thật và cơ hội thường nhật của mỗi người chúng ta, làn khí tinh khôi khởi đầu của vạn vật bảo bọc xung quanh cứ nhẫn nại làm nhiệm vụ mời gọi nhu cầu chuyển hóa thân – tâm, qua giao điểm đánh dấu ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.

Có lẽ, khoảng không gian mênh mông trên cao xa xăm kia luôn luôn thuộc về nơi chốn dưới cõi trần gian thấp tè chung đụng này. Và đó cũng là lý do tại sao chúng mình trụ lại ở đây chăng.

Ngồi không thôi với những thức tình của bản thân và dần dần thấu hiểu mọi nhẽ ứ dồn, vướng mắc, đích thị sẽ giúp ta– trên hành trình hiện thực hóa– thanh thản thả bỏ bên vệ đường biết bao căng thẳng, phiền não bấy lâu quấy phá.

Cho phép mình quy thuận với nguồn năng lượng hết sức mạnh mẽ, ngồi cùng các cảm xúc là điều tốt nhất ta có thể làm cho chính đời ta. Bởi lúc tâm trí và thể xác kết nối, tin tưởng điều gì đến tất đến thì mình càng nhìn thấy rõ ràng hơn tầm quan trọng của việc cảm nhận những xúc cảm của bản thân đang lớn dần lên.

Chẳng hạn, nếu nỗi buồn đột ngột bừng phát, chúng ta có thể ghi chú sự hiện diện và chào mừng, xem xem ở đâu trong cơ thể cảm nhận, rồi cho phép chính mình biểu đạt nó bằng hạt lệ ứa hoặc một trạng thái yên tĩnh hướng vào lòng thẳm sâu.

Cho phép bản thân cảm nhận toàn vẹn những cảm xúc như khi nó đến, ấy là cách ta để chúng ra đi hết sức dễ dàng; vì mọi cảm xúc, rốt ráo chỉ muốn cất bước rời chân…

Một lần nữa, tất cả những gì thiết yếu là mặc kệ tiến trình thực thi bởi sự buông thư, cởi mở và đón nhận độ hào phóng của các cảm xúc. Do đó, nên nhớ điều duy nhất cần làm là cho phép cảm xúc đến và đi, như trái đất cho phép mưa rơi xuống lòng mình.

Đúng thế. Khi mưa rơi xuống, trái đất đáp ứng bằng vô vàn cách khác nhau; thảng hoặc dốc cạn ngõ hầu thiết lập một hẻm núi lớn, thi thoảng thấm đẫm để những mong nuôi dưỡng bạt ngàn cây cối…

Cùng điệu lối tương tự, mục đích sâu kín hơn của những cảm xúc là chuyển hóa bình địa chứa đựng thế giới nội tâm mình; thảng hoặc kiến tạo không gian để các cảm xúc trôi chảy nhiều hơn, thi thoảng cung cấp chất bổ cho sự trưởng thành…

Ngay cả vì lý do phức tạp, chúng ta lựa chọn những gì không phải là thứ tốt nhất cho bản thân– hàm ý có một phần nào đó trú ngụ trong mình chẳng muốn chữa lành– thì khi ngồi nghe giọt sương ban mai ngã nhẹ xuống đời, mình cũng nên từ tốn chiếu thứ quyền lực lung linh nhiệm mầu của khoảnh khắc quý giá vào những nguồn lực kháng cự cực đoan, và bình yên chờ đợi sự thay đổi tế vi.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top