Biển cơ chừng là lặng im dù chút lăn tăn yếu nhạt từ khoảng cách đủ xa.
Đắm vào các suy tư, hằn nổi lên cả vệt dài cao trên nhấp nhô tảng đá cheo leo ngóng xuống. Có hàng tá thứ tương tự thế cứ an nhiên theo năm tháng. Bay liệng đầy ân hưởng trong tâm tưởng điên cuồng, chúng giạt trôi cùng gió nhẹ nhàng thổi qua, kêu gào sở hữu những con sào hoặc các miếng, mẩu gỗ tạp cứ đứng nằm vô duyên giữa đất giời. Tiếng ồn chúng không ngừng như thao thiết thôi thúc hoặc khuyến cáo ai đấy muốn lắng nghe. Những tảng đá cũ kỹ và trông quá hờ hững ấy cẩn thận đến độ chẳng bao giờ chạm sát vào nhau.
Thật dễ dàng để nhìn sâu vào mắt nhau, lúc bờ biển vắng người. Chúng ta thường e ngại các suy tư đầy ứ, tràn ra có thể kể tất tật, phô bày mọi điều về chính chúng ta. Trong thinh lặng, chúng ta kiếm tìm bình yên nảy sinh nhờ vào trạng thái chấp nhận. Sau rốt khi vị trí cùng dự tính thăng trầm kết thúc mỹ mãn, xong phiên thì tiếng ồn cũng mất tiêu; chúng ta phát hiện có căn phòng đích thực cho tất cả bọn mình. Quan điểm có thể khác biệt tẹo, cơ mà đẹp với mỗi một cá nhân. Cảm thấy niềm vui và vẻ dễ thương vô điều kiện.
Đó là một không gian được dự phần chung đụng làm kinh ngạc và mê hoặc lòng người đến độ chỉ còn biết ngó sững ngọn đèn biển sơn màu đỏ vừa phải cứ gắng sức thu hút sự chú ý gần đó.