Chào buổi sáng (55): Và ngọn bát phong vu hồi thổi mãi…

Chào buổi sáng! Gió mùa thu của đất trời đang trỗi lên thật nhẹ nhàng vào sáng cuối tuần nắng dịu dàng, vô tư trải mình thanh thản. Rồi thì sau những ba đào tạm lắng của cuộc sống phố thị, gói cất lại khao khát lợi quyền giằng xé dữ dằn do cơn gió cách mạng xã hội khai diễn kinh khiếp cùng thái độ tùy ý bất cần trước hấp lực gây nghiện được tinh thần thời đại ồn ào mời chào, cuốn hút, rốt chỉ còn bé nhỏ trơ ra duy mỗi thân này, nơi đây, trong che chở tịch nhiên.

Bạt ngàn dọc ngang được- mất- sướng- khổ- khen- chê- nổi tiếng- vô danh tác oai tác quái, quăng quật hành hạ đại chúng còn hiện diện khắp nơi suốt cõi ta bà. Ngay chính tại chốn ngỡ chừng tột bực thâm nghiêm u mật, kín cổng cao tường, che chắn tứ bề, rào giậu chắc chắn, buông mành khép cửa thường trực, v.v… tất tật mọi biện pháp đóng giữ đều tuyệt khó đảm bảo ngăn chặn hữu hiệu sự xuyên thấu ghê gớm, đầy nét giễu cợt trêu ngươi thấy rõ của ngọn bát phong lẫy lừng muôn đời tưởng chừng vô địch.

Lòng tự dặn lòng kiên trì, cố gắng… Người may mắn thụ hưởng mấy kiếp yên ổn, vững vàng (“một thời kỳ dài tương đương với một chu kỳ sống của vũ trụ, gồm hình thành, kéo dài, hủy hoại và giai đoạn không hiện hữu tiếp sau đó”) mà sao ai ai cũng cứ mải miết lo toan tất bật, hồn xiêu phách tán, giành giật tích cóp, xanh mặt tái da, chân tay rã rời bải hoải. Mình làm mình chịu, nghiệp dĩ đa đoan, tham đắm, dính mắc, trùng điệp trăm vạn lần tơ vương lắm mối nên chi ngọn bát phong vu hồi thổi mãi, cho đến khi thế gian buông chùng, thôi mê lầm chấp ngã mà quyết tâm dứt khoát thoát khỏi vòng sinh tử khổ đau. Nguyện cầu; lành thay!

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top