Nhắn (4): Thỉnh thoảng ta có n…

Nhắn (4): Thỉnh thoảng ta có những cái thấy thoáng qua về bản chất của tâm, được cảm hứng bởi một đoạn nhạc bất hủ, bởi niềm vui trầm lặng mà thỉnh thoảng ta cảm nhận trong thiên nhiên, hoặc bởi một sự cố nhỏ nhặt thường nhật. Chúng có thể nảy sinh đơn giản là trong khi ngắm tuyết rơi, hay nhìn mặt trời mọc phía sau một ngọn núi, hoặc thấy một nguôi sao băng xẹt ngang bầu trời. Những khoảnh khắc mở mang tâm trí như thế, sự bình an và hạnh phúc xảy đến và ở lại với ta một cách lạ lùng.

Tôi nghĩ rằng đôi khi ta cũng hiểu những phút giây thoáng thấy ấy. Nhưng sau đó, nền văn hóa hiện đại không cung cấp cho chúng ta một bối cảnh nào để lĩnh hội chúng. Tệ hơn nữa, thay vì khuyến khích ta tìm hiểu sâu hơn những cái thấy ấy và khám phá xem chúng xuất phát từ đâu, người ta lại bảo ta một cách vừa tinh vi vừa lộ liễu là hãy gạt bỏ chúng. Ta biết rằng không ai chịu nghe ta một cách nghiêm túc nếu ta cố chia sẻ kinh nghiệm ấy. Vì vậy, ta tảng lờ những gì có thể thật sự là những kinh nghiệm mặc khải rõ rệt nhất trong đời ta, nếu ta đã hiểu được chúng. Đây có thể là khía cạnh đen tối và gây phiền nhiễu nhất của nền văn minh hiện đại– sự vô minh và áp chế của nó đối với sự thật ta là ai.

Rinpoche, Soyal. (2006). Mỗi ngày trầm tư về sinh tử. Thế Hùng chuyển ngữ. Hà Nội: Nxb. Tôn giáo, tr.47

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top