Ăn và yêu cà dái dê– câu chuyện 20 năm

Bài này gợi tôi nhớ nhiều kỷ niệm đẹp, ánh tuyền sắc tía vui mắt, và lại còn ngon miệng nữa chứ.

Đây đúng là món bản thân thiệt tình ưa chuộng, từ hồi thích ăn chay trường tầm 20 năm trước ở trường Tổng hợp Huế thơ mộng.

Giờ nó vẫn tiếp tục được lựa chọn làm thứ cơ bản mỗi bữa, khi thấy thuận tiện [cập nhật (hé lộ tin mật riêng tư, cụ thể luôn): vừa ghé qua chợ, sau khi chạy bộ về, rồi mới gõ vội vàng Vài lời]; điều duy nhất khác, thuộc uyển chuyển chủ động chung đụng– thi thoảng chiều lòng người thương nên có chút thịt thà thêm vào (tịnh không liên quan ưu tư cách gì đâu nhé).

Ngộ ra, ăn và yêu và viết quả hơi bị sướng. 20 năm, câu chuyện cà dái dê nghe cứ như tận đẩu tận đâu, chẳng dính dáng tí ti gì tới mình.

Đã đến đoạn kết của entry giật tít cực khủng cốt nhằm khiêu khích trí tưởng tượng, đồng thời gợi tò mò đủ khiến độc giả lướt mắt ghé nhìn rồi đấy:

Viết xuống một thứ gì đó nảy nòi trong đầu thì thành câu chuyện. Kể hai lần, câu chuyện hóa các tiến trình mang chứa cuộc sống tự thân. Lặp lại nhiều hơn nữa, ‘ăn và yêu cà dái dê’ e dễ làm bẽ mặt cá nhân tác giả lắm lắm hoặc ai biết đâu, tạo hứng ra đời một sản phẩm chẳng hạn (tham khảo).

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top