Không hoàn toàn

Và rồi có những ngày khi mọi sự được tiến hành, nó đã không xảy ra đúng như thế.

Bạn băng qua các ngày, đợi chờ và hy vọng nó sẽ diễn ra đích thực giống vậy.

Sắp đến đận thời điểm tắt đèn nhân Ngày Trái Đất, nhảy xe bus lên Bác Cổ, đứng ngơ ngơ nhìn cái Bảo tàng Lịch sử in hình trong đêm, rồi nhảy đại xe bus số 48 Trần Khánh Dư – Vạn Phúc.

Chuyến xe cuối cùng. Nhớ đã từng đi qua cái đoạn này, song vào ban ngày không có cái thú của bóng đèn vàng ệch, gió từ sông thổi qua đê Hữu Hồng, trước đó băng ngang trước mặt bến xe Lương Yên, leo lên cầu Vĩnh Tuy, rung lắc trên đoạn Yên Sở có nhà máy xử lý nước thải, đi sang tận Ngũ Hiệp- Đông Mỹ… Là vị khách duy nhất sót lại nên tài xế và phụ xe thương tình cho ngồi nhờ vòng ra đường quốc lộ, trên đường họ về bến đỗ tận Xuân Thủy (Cầu Giấy); xuống bắt xe 06 từ Cầu Giẽ xuống, đến Giáp Bát thì chuyển sang 32 lên lại khu vực Bệnh viện St. Paul rồi đi bộ về Văn Miếu…

Tất cả chúng ta ở đó. Những ngày lê thê ngay trước kỳ nghỉ mong mỏi, nỗi lo lắng, cử chỉ bất cẩn trước nụ hôn đầu tiên, niềm phấn khích cho sự ra đời cuốn tiểu thuyết bấy lâu ấp ủ hoặc nôn nao đợi cú điện thoại ấy.

Cái mùi vị không hoàn toàn thật mỏng mảnh, bạn hầu như có thể nếm trải vị lại song nó chẳng vương thật rõ ràng trên lưỡi. Nguồn năng lượng và tinh thần cao độ như khi một mình dạo bộ dọc bờ biển quê người vào đêm hè quạnh vắng.

Đương đầu mỗi ngày sẵn sàng cho chuyến ra đi của chính mình, háo hức với những thách thức đặt để phía trước. Biết ra sao ngày sau và mình chỉ gắng sức làm tốt nhất những gì có thể.

Không có nghịch cảnh và sự xui rủi giăng giăng, chắc chắn chúng ta sẽ không biết tới thành tựu của đôi chân thong dong bước về nơi chốn quen thuộc đầy sung sướng, hỉ hả đâu nhỉ.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top