Thêm một lần gió mùa bồi hồi thổi qua…

Tạm cất giữ chút nóng và cái nắng hốt người đâu đó không xa, đột ngột Hà Nội chuyển sang rét nàng Bân. Nửa đêm vừa xong, ngay trong phòng nhốt ấm áp, đã nghe đất trời ngoài kia xào xạc những biến dịch khôn lường.

Thiên hạ vẫn truyền tụng với nhau rằng, thời gian không trôi đi mà thời gian hãy còn đứng đấy, chỉ có ta băng qua nên chi chúng mình già và thời gian trẻ mãi.

Đó, mọi thứ cứ tuyền mơ hồ thế thôi; câu chuyện kể về nhân loại. Cho những yêu thương vun đầy.

“Đời nào là gì ngoài một giấc mộng”; cái ví dụ cổ điển về một sự thật ẩn kín thẳm sâu và tinh tế ấy thổi qua mỗi người dẫu mang dáng vẻ thách đố trừu tượng khó ngờ hay trực quan sinh động như công án Thiền thì chung quy, nó ập đến vào lúc ít kỳ vọng, mong đợi nhất đủ khiến mình tự hỏi về ý nghĩa nó chuyên chở.

Nhiều hiền triết tán đồng với sự quan sát huyền bí này, họ thấy thế giới chúng ta tri nhận là thật kỳ thực đích thị một ảo ảnh, chẳng khác chi một bộ phim được phóng chiếu qua màn hình vậy.

Hầu hết nhân quần dấn thân vào sự phóng chiếu ấy mà không thấu hiểu nó là gì. Chúng ta hoàn hoàn bắt chụp trong ảo ảnh, tưởng tượng mình đang va chạm tại cuộc cạnh tranh sinh tử ghê gớm và làm điều đó quá chừng nghiêm trọng.

Trái lại, một số ít giác ngộ sống đời mình với thứ ánh sáng nhận thức rằng những gì đa phần chúng ta tri nhận như thực tế chỉ là sự tưởng tượng thoáng qua, ngắn ngủi mà thôi. Kết quả, họ hành xử không hề dính mắc, thể hiện lòng từ bi và trí huệ trong khi phần còn lại của chúng ta thì căng thẳng chiến đấu và quằn quại dưới cảnh trí vở kịch đời mình.

Sở hữu năng lực khôn ngoan để biết cuộc đời chỉ là giấc mơ qua không đồng nghĩa chúng ta lờ tịt nó hoặc không làm tốt nhất với sự xoắn bện của thân phận. Hơn thế, tựa một diễn viên đóng đủ đầy vai dù cô biết rõ đó chỉ là vai diễn, chúng ta dấn thân vào vở kịch phơi tỏ song với ít nhiều tự do, bởi vì chúng ta biết đấy chẳng phải là toàn bộ con người của mình.

… Nhìn đàn kiến chạy trên tường tất tả, đoán điều gì bất ổn ngay trong nhịp bình thường. Cây ngoài vườn đứng lặng; một khoảng yên ả trước lúc giông tới, gió mùa thổi qua, rơi rụng bời bời; hy vọng được chứng kiến bản hòa tấu của sự chân thành hết mực.

Và đời sống chủ yếu thể hiện sự biến tấu diễn xuất tình cờ, hơn là một vở kịch viết sẵn kèm các vai biết trước.

Giống như người ngẫu hứng biến tấu, chúng ta càng có những lựa chọn đặng ôm choàng phẩm chất ảo ảnh của sự trình diễn, chúng ta càng có thể là thứ ánh sáng rạng ngời trên hành tinh, lên những người khác và chính bản thân mình. Chúng ta có thể thực sự chơi đùa với bố trí của những bóng râm nhờ ánh sáng từ máy đèn chiếu, không ngừng dấn thân tràn đầy mà không hề bị đắm chìm vào vũng lầy cuộc đời hư ảo.

Những xốn xang, bâng khuâng, xao động bồi hồi…

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top