Những khe khẽ mơ hồ nộ khí…

Bìm bìm về phố cùng anh, nét quê nét kiểng riêng dành miền trăng.
Bìm bìm về phố cùng anh, dùng dằng nét kiểng riêng dành miền trăng.

Mình có thể nghe chúng một cách trơ khấc, vừa đủ vậy thôi; những âm giọng thật oải mềm quá thể mà đôi khi không hề phải vì đói.

Mình từng so sánh theo lệ thường như tiếng vạc kêu, mỹ miều từ hồi vào đời cơ chừng sớm lắm. Đã dừng kiếm tìm, chuyển động và cứ đợi chờ trong im lặng; một lần nữa, dường như lan đi khuất xa khó nắm bắt quá…

Xen lẫn tiếng chim chiêm chiếp liên hồi, hơi quạt máy quay ì ì khá mịn, vẳng tới lanh canh cái chuông gió của vọng tưởng thả buông từ thân cây chằng chịt dây leo trước mặt là the thé trong đau đớn sát gần chung đụng “Là em đây!”.

Chúng ta rốt ráo sở hữu âm giọng nội tại luôn âm thầm muốn được nghe thấy. Nhiều hồi, chúng ta có thể hết sức trần trụi tiếp xúc với nó lẫn với sự inh tai nhức óc của ngày. Nó mỏng mảnh, đơn độc và ít nhiều đáng sợ bất luận đặt để, bố trí đẹp đẽ, ổn thỏa cùng nhau biết mấy. Tất thảy còn bơ vơ ở đấy, cố gắng thu hút đặng lôi cuốn tâm trí chú ý, thu nhận. Nó muốn hét váng lên song e ngại đánh thức thế giới. Hậu quả, nó duy trì việc vỗ mãi khe khẽ vào đầu, vào tim. Càng kéo dài đợi chờ, càng dữ dội, hy vọng đầy khắc khoải rằng ai đó sẽ nghe nó. Những khoảnh khắc lo lắng, băn khoăn siêng năng lui tới hoài hoài khi mình lạc lõng nơi miền đất lạ lẫm của giá mà… Không một ai nghe thấy và không một ai quan tâm cả.

Song thường mình nghe thấy rõ ràng vô cùng, tại nọ kia khoảnh khắc lưu trú vĩnh viễn. Trong tích tắc thoáng vụt, nỗi sợ hãi biến mất và mình được tái diễn trạng thái đoan chắc. Nào cần gì nhiều nhặn, chỉ nhõn mỗi cái gật đầu, một nụ cười hay cái hôn phớt chạm. Chúng ta tất thảy đang sống ở chốn thoải mái, đầy đủ tiện nghi ấy và thấu biết nó tồn tại. Dẫu hiện diện bên ngoài thì kiến tạo những khoảnh khắc bồn chồn, phi lý không ngừng sa xuống. Ám ảnh kinh hoàng khi ta tưởng tượng về sự loi choi ngập ứ liên miên, tràn khắp.

Lắng nghe âm giọng bản thân, nó muốn nói gì đó. Trong thinh lặng, mình sẽ nghe thấy tiếng nó gõ nhịp. Nếu lắng nghe trước khi nó hóa ra đáng sợ, mình sẽ phát giác rằng nhiều thứ đâu đến nỗi khủng khiếp; khá dễ chịu để ánh sáng soi chiếu, tỏ rạng– nếu mình chỉ lắng nghe, và gõ nhẹ một bộ nạp liệu nhỏ bé.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top