Trẻ mắc ADHD, video game và sự tập trung

Tại sao trẻ em mắc ADHD (tăng động – giảm chú ý) lại tập trung rất tốt vào những điều chúng thích làm mà chẳng gây vấn đề gì, như việc chơi video game? Tại sao các đối tượng này có thể dành hàng tiếng đồng hồ bên máy tính song lại cực kỳ khó tập trung khi làm bài tập về nhà?

Giời ạ; câu hỏi bạn thắc mắc nghe rất hay, đầy thách thức và thật ấn tượng, nhỉ!

Thiệt tình, để trả lời thì đâu quá khó, nếu không muốn nói là khá đơn giản; các tác giả của những trò chơi video game biết quá rõ vụ này khi khởi sự tạo tác…

Người chơi tập trung chú ý tới điều gì đó xảy đến chỉ trong tích tắc. Rồi một sự kiện mới xuất hiện, mối bận tâm chú ý chuyển đổi và chú mục vào, và người chơi nhất thiết phản ứng với nó.

Trò chơi game là một cách đo lường khả năng mình nhanh chóng đến thế nào trong việc chuyển đổi sự chú ý và phản ứng trước các tình huống mới của trò chơi.  Bởi vì điều này xảy ra liên tục, dường như đứng bên ngoài nhìn thấy người chơi có thể tập trung vào game hàng tiếng đồng hồ liền. Thực tế, người chơi tập trung vào điều gì đó cỡ chừng một phần triệu giây, song ở đấy có một dòng chảy đều đặn hàng lọat các tương tác phần triệu giây.

Quân đội Hoa Kỳ nhận ra tầm quan trọng của chuyện trên và đã sử dụng nó trong các chương trình huấn luyện và xử lý vũ khí. Trẻ con dần chiếm lĩnh các trò chơi này với kỹ năng phát triển mức độ cao và thành các chiến sĩ vô cùng điêu luyện. Sự khác biệt duy nhất: các loại súng không nạp đạn.

Tôi nhớ, có một bộ film trắng đen đối lập điều vừa nêu với cảnh đơn kéo dài tới tận 5 phút. Máy quay dành 2 phút chỉ để đặc tả khuôn mặt của một diễn viên. Trong khi ai đó có thể tập làm quen khi thưởng thức kiểu làm phim như thế thì đối với người mắc ADHD, nó có thể khiến họ điên lên lắm í; họ cần nhiều hành động hơn. Vì vậy, các videogames hết sức nhấn mạnh nhu cầu này. Và dĩ nhiên, họ đã thành công mỹ mãn.

Một ví dụ cuối cùng minh họa, tôi học được khi tương tác với đối tượng giáo dục đặc biệt. Nếu con cái mắc ADHD vốn không thể ngồi yên ắng cạnh bàn học, làm ơn thử bố trí cho trẻ cái ghế có một chân thôi. Để ngồi trên đó, trẻ buộc phải không ngừng học cách để thích nghi sự cân bằng. Nghĩa là, dù trông có vẻ giống như mình đang ngồi đấy lặng lẽ song kỳ thực cơ thể không ngừng bận bịu. Cái ghế đặc biệt ấy hóa thành trò chơi thú vị, và trẻ cần học cách xoay sở…

E chừng một trẻ mắc ADHD có thể tiêu tốn thời gian gấp đôi khi ngồi ở bàn so với trước đây, phỏng ạ.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top