Này đây, khoảnh khắc ấy…

Này đây, khoảnh khắc ấy; vừa hiện lên đã tàn, lửa cùng tro tản mạn, tâm trí vờ thơ ngây...
Này đây, khoảnh khắc ấy; vừa hiện lên đã tàn, lửa cùng tro tản mạn, tâm trí vờ thơ ngây…

Mỗi một thực tại sinh khởi đều bởi những nhân duyên riêng.

Ý tưởng ấy nảy nòi và xuất hiện trở lại khi đọc bài tường thuật của Hoa Học Trò. Một thực tại như thật, sự thực theo cách bạn muốn nó hiển thị trong tâm trí mình và trong tâm trí độc giả. Và ngay cả thế, tự thân nó không hề đích thị tồn còn nguyên tính.

Đó không phải là một thoáng chốc có chút hẫng nhẹ (sic !) mà thiệt tình hơi vương buồn lạ. Cái nỗi niềm do trực nhận những diễn bày lên xuống, tới lui của danh – sắc.

Nó cũng chẳng khác chi bao lần kỷ niệm chốn kia. Một dịp cho muôn vàn cơ hội chúng ta nói hoài nói hủy mà mãi chưa thấu triệt rồi kiểm soát nổi về cái gương và chiếc loa; dĩ nhiên, trực chỉ cụ thể sắc sảo hơn đến facebook và twitter đó.

Đến và đi, tới và lui, xuất hiện, nảy nòi rồi rớt xuống, biến mất, lại tòi ra… Sức mạnh của nó rung lắc qua về trong nhịp điệu và sự kiên định.

Điều chắc chắn: thời gian luôn luôn trôi qua. Giữ việc rung lắc càng dài, chúng ta càng dễ nhận được các cơ hội mới mẻ mỗi khoảnh khắc ở đời. Ngay cả lúc khoảnh khắc liền vụt biến mất, luôn có một khoảnh khắc khác lập tức ẩn bên dưới. Nếu mình làm các khoảnh khắc tối đa nhất, thời gian sẽ dài lên hơn là băng ngang; nó khiến trái tim mình hòa điệu, hài âm và cảm thấy hạnh phúc.

Phát hiện nhịp điệu trong những xáo trộn, hỗn độn. Định cư, lắng đọng và không ngừng chuyển vận trong những khoảnh khắc. Có những khoảnh khắc để nhớ và những khoảnh khắc để quên, song gì gì thì luôn luôn có những khoảnh khắc đặng cho mình cơ hội thử lại lần nữa.

Đời sống chỉ thế thôi: tới lui, một số tốt và một số xấu. Dẫu vậy, khi nhìn sâu vào dao động và  lắc lư của bản thân, hãy để phản ánh chiếu rọi ánh sáng và khiêu vũ với những thứ ấy xung quanh mình;  trạng thái hiện diện của chúng ta săn đuổi bóng tối cho những điều mình trân quý. Bằng hữu, gia đình và không loại trừ người dưng giác ngộ tình cờ, tất thảy nhận ra vẻ đẹp trong hiện thể của riêng bạn.

Yêu thương là vô hạn định như con lắc dao động kỳ cùng thì thôi; tính đếm từng khoảnh khắc.

Quay về lúc sơ giao thiệt tươi mới tựa khi lần đầu mình mê mải diễn bày nó. Giác ngộ là trạng thái và nơi chốn đáng sống; bất luận nguồn lực mình ra sao, đảm bảo chắc chắn nó đang trợ giúp mình phát triển hiểu biết thật rõ ràng, rốt ráo. Săn đuổi bóng tối; nhìn vào gia đình, bằng hữu và niềm tin đặng duy trì cho ngọn lửa nội tâm ấy bừng sáng mãi.

Một trong những ý tưởng cần xiển dương và góp phần làm lan tỏa giá trị: để vươn chạm tiềm năng của não bộ, chúng ta cần giảm thiểu, bớt đi sự “cải thiện” cá nhân.

Trước mắt, ở đây và tại khoảnh khắc này, nhờ thông qua cái thấycái nhìn.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top