Đổ lỗi cho bản thân và thói quen tự chịu trách nhiệm: muốn làm việc đúng vì lý do đúng

Niềm vui luôn hiện diện bất ngờ, khó đoán, muôn vẻ và lắm lúc nhỏ nhặt lắm.

Không khỏi buồn cười khi đột ngột nghe mấy cái TV ở xung quanh đồng loạt mở to tiếng; vì đã hơn 365 ngày gia chủ vốn kịp mặc định ngưỡng ồn rồi nên chẳng ai nghĩ họ đang hành xử theo bản năng.

Hoặc đó là cách báo thức đều đặn nặng nề mỗi buổi sáng của cô gái chân dài mê bóng đá giật rầm rầm âm vang để tra ổ khóa đặng đóng cửa phòng, sau đó nàng nện bước đi hùng dũng qua cả đoạn đường dài.

Hay hôm nọ thấy cô kia ngoài 30 chưa chồng– với khuôn mặt trang điểm khá đậm– đang đứng cạnh cổng cơ chừng ngóng chờ ai đến; về sau, lỡ vẳng lại tiếp tục điệu cười hơn mọi sức tưởng tượng– giữa không gian thanh vắng– thì lòng mình cũng dễ dàng cảm thông thật hết sức nhẹ nhàng.

… Vượt trên hoàn cảnh đời thường nhố nhăng, điều quan trọng hình như là mình nên muốn làm việc đúng vì lý do đúng.

Thực tế, nếu xét bầu khí tâm linh thì việc đúng không là việc đúng trừ khi người ta làm nó vì lý do đúng.

Tâm trí chúng ta tựa cái vườn vậy. Mình có thể để lại trong vườn các thiết bị chuyên dụng, cả vô số lùm cỏ dại lẫn nhiều nhiều những bông hoa sẽ lớn lên– dù mình có thể không thích vướng mắc, dính líu với chuyện xảy ra sau đó.

Tuy thế, chúng ta có thể cần chịu trách nhiệm với sự thực tập và vun trồng các phần của tâm trí mình, ngõ hầu cho phép bản thân trở nên ngày càng từ bi và hạnh phúc hơn.

Sự phân biệt giữa thói quen đổ lỗi cho bản thân và tự chịu trách nhiệm còn dính dáng phần khác của trị liệu: các mối quan hệ lạm dụng.

Theo thông lệ, có vẻ thiên hạ hay khuyến khích người bị lạm dụng gánh lấy trách nhiệm, gắng chịu đựng và rời khỏi mối quan hệ.

Tuy vậy, một số người cảm thấy bị xúc phạm bởi ý kiến về việc tự chịu trách nhiệm– họ diễn dịch nó như là đang đổ lỗi cho đối tượng bị lạm dụng về việc vướng mắc trong mối quan hệ tồi tệ, xấu xa.

Sự phân biệt ở đây có thể là chìa khóa giải quyết vụ tranh cãi này– không phải lỗi của cô í khi ở trong một mối quan hệ như vậy, song tùy thuộc cô í để tự nhận lấy trách nhiệm và rời khỏi nó.

Rất cơ bản, chúng ta cần được nâng đỡ, tưởng thưởng và gây cảm hứng; song thảng hoặc, chúng ta cũng sẽ cần tới sự phê bình nữa.

Dĩ nhiên, chúng ta cần phê bình khởi lên bởi trái tim chân thành; phê bình dựa vào cảm xúc tích cực và vào lòng từ; phê bình xuất phát do chỉ quan tâm duy nhất tới sự lợi lạc của chúng ta, chỉ vì sự phát triển của chúng ta.

Cầu chúc một đêm bình yên, an lành cho tất cả mọi người.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top