Nhiều hơn sự hiện diện lúc này…

Hà Nội như nỗi buồn em, ngọn cỏ lau đem rải xuống sông Hồng mặt trời cuối bãi...
Hà Nội như nỗi buồn em, ngọn cỏ lau đem rải xuống sông Hồng mặt trời cuối bãi…

Hồn cốt của một vùng đất không như sấm chớp, nắng mưa để lóe lên, rực rỡ hay dầm dề, rồi tạnh.

Hà Nội trong những năm 1980-3 thật gần gũi, ấm áp và dân dã, dù mãi tôi chẳng hiểu nổi cái cảnh thức cả đêm xách xô chậu xếp hàng hứng nước.

Đâu đó quanh đây, gần mà xa, quen thành lạ. Chúng ta thường hay quên điều thực sự quan trọng dù bất kỳ trò chơi công bằng nào ẩn sẵn bên dưới.

Buồn chán như chính cái sự quên, Hà Nội 30 năm trước đôi khi quá dễ khiến người ta phát điên hồi nhớ những kỷ niệm thời thơ ấu– trong nghèo khó, tự hào và tử tế. Mỗi một lần cố tình lờ đi dĩ vãng, có cái gì chống cưỡng và chứng tỏ trạng thái chẳng hề phù hợp, khít khớp.

Tại sao lo lắng về những gì đang bị lãng quên. Cứ để nó đi vào chốn trắng phớ của thời gian ngưng đọng; và cứ để mặc cái phần mờ tối ấy hoàn thành nhiệm vụ… Bởi nếu nó quan trọng, nó sẽ còn mãi mắc dính, bám chặt vào đâu đó trong lòng.

Nhiều hơn sự hiện diện lúc này, tại đây– Hà Nội.

Chúng ta bị đòi hỏi quá nhiều truyền thống và nghi thức. Lúc trời đang rỉ rả trong đêm, không có gì tốt hơn là đợi xem ai đó sẽ vô cùng ngạc nhiên khi mở ra gói quà hoàn hảo, đầy suy tư.

Dự án Hanoi Spirit of Place giới thiệu tối nay tại Viện Goethe, dù chỉ mới công bố đôi chục bức ảnh đen trắng, đã giữ vai trò khơi gợi trong lòng người biết bao xao xuyến âm thầm như thế.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top