Chào buổi sáng! Nắng đã sáng bừng lên, dự báo Nalgae đang hướng về biển Đông và cơn áp thấp do cơn bão trước đó suy yếu thành cũng đã mất tăm dạng để nhường chỗ cho bầu trời xanh trong.
Tuy thế, cơn cớ ám ảnh chi mà đời sống hiện đại dồi dào, thuận tiện và nhanh chóng thế vẫn cần thêm một cái gì đấy để cảm thấy đủ đầy thứ cốt yếu nhất: yên vui, an lành. Chị em não nề giữa chập chờn giấc mộng lớn lao ngõ hầu mong đợi hôn nhân mãn nguyện; mày râu chen chân chật chội, cố sức lấy lòng, gắng hết mình cạnh tranh trước nguyên lý trêu ngươi ‘phần đông bạn bè có nhiều bạn bè hơn ta‘; giải thưởng IgNobel vinh danh sự lần lữa (procrastination)– khuyến cáo không nên ưu tiên làm việc quan trọng nhất– càng phơi bày niềm khốn khổ của thiên hạ đương thời; sao chẳng tránh thoát nổi tâm trạng chán chường tuốt tuột, thở dài đúng là chỉ biết thở dài thôi nghe bi hài khôn bút mực nào tả xiết…
Nhờ năng lượng mặt trời kia mà ta ấm áp hơn lên; sự hiện diện của cành mai nọ khiến đêm trăng trở thành bâng khuâng, lung linh hẳn; nhu cầu ăn- mặc- ở- đi lại bình thường thế có cần chi nâng cấp, đòi hỏi tô bồi cho thêm phần sang trọng rồi ra rốt cục phiền muộn, vội vàng, ân hận… ‘Tùy‘: thiếu một thái độ tự nhiên nhi nhiên, sống chết vì người khác cho cuộc đời cùng tháng năm này vốn giản đơn tự tính càng đáng giá vô vàn của cơ may được kiếp làm người.